englishrainbow.com
 
   
   

Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
Truyện cổ tích

Tṛ chơi chữ
Học từ vựng

(search by nick)

 
 

Forum > Dịch theo yêu cầu >> Bài dịch NEVER BY H.E. Bates

Bấm vào đây để góp ư kiến

 Post by: ailinnguyen
 member
 ID 19260
 Date: 04/24/2012


Bài dịch NEVER BY H.E. Bates
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang    edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
NEVER BY H.E. Bates
Người dịch: AL.N


Vào một buổi chiều: những đám mây to lớn trượt ngang trên bầu trời. Trong căn pḥng nhá nhem, uể oải, cô gái ngồi bất động gần cửa sổ, vừa mới dịch chuyển cơ thể, như thể cô đang chờ một khoảnh khắc thời gian chắc chắn xảy đến như một cuộc viếng thăm, như mặt trời lặn, hay là một mệnh lệnh. Cô xoa những ngón tay của bàn tay này lên trên các chỗ lơm giữa những ngón tay của bàn tay kia một cách chậm răi, và khẽ dịch chuyển đôi môi với những cái chau mày theo cùng nỗi buồn và sự bực tức. Cũng giống như thế, đôi mắt cô di chuyển từ bóng của những cánh đồng ở gần đến các ngọn đồi ở phía tây, nơi mặt trời chiếu những dăi tia sáng, giữa chúng là những hàng cây trông như một vết sẹo đen trong phút chốc, và những nơi bí ẩn thân quen khác gần bên nó cũng như thế. Tất cả thật rối rắm. Và căn pḥng này cũng vậy. Những phím trắng của cây đàn dương cầm cứ liên tục thôi miên cô…Nhưng khi điều này đi qua, toàn bộ là một sự ngập ngừng, những ngón tay của cô lại bắt đầu sự thám hiểm chậm chạp trên bàn tay và liên tiếp lặp lại.
Tất cả thật rối ren. Cô sẽ đi xa – điều này cô đă lặp lại hàng trăm lần trong suốt buổi chiều “Ḿnh sẽ đi, ḿnh sẽ đi, ḿnh không thể chịu đựng nổi nữa”. Nhưng cô lại không có bất kỳ một sự cố gắng nào cho ư định này cả. Trong cùng vị trí này, giờ nối giờ trôi qua và mọi thứ mà cô có thể nghĩ là “hôm nay ḿnh sẽ đi xa. Ḿnh quá mệt mỏi với nơi này. Ḿnh không bao giờ làm được ǵ cả, đồ thối tha, chết tiệt”.
Cô nói, hoặc nghĩ về tất cả điều đó với toàn bộ tâm trạng chán nản, tuyệt vọng, và thỉnh thoảng cũng có một số sắp xếp khi cô bắt đầu cân nhắc “ḿnh sẽ mang theo cái ǵ? Bộ váy màu xanh với cái nơ hoa hồng? Đúng rồi! C̣n ǵ nữa? C̣n ǵ nữa? Và sau đó chúng lại được lặp lại “Hôm nay ḿnh sẽ đi xa. Ḿnh sẽ không bao giờ làm được bất cứ điều ǵ cả.
Đó là sư thật: cô không bao giờ làm bất cứ điều ǵ cả. Những buổi sáng cô thức dậy muộn, ăn sáng chậm chạp, và tất cả mọi thứ đều diễn ra chậm chạp như thế: việc đọc sách, khâu vá, những bữa ăn, việc chơi đàn dương cầm, chơi bài vào buổi tối, và đi ngủ. Tất cả đều diễn ra chậm chạp với mục đích là hoàn tất một ngày. Và đó là sự thật, ngày nối ngày và cô không bao giờ làm được điều ǵ khác.
Nhưng hôm nay có một điều ǵ đó đă xảy đến – cô không chơi bài vào buổi tối nữa, và cũng giống như mọi ngày, với tiếng than văn của cha cô: “Tôi không bao giờ có bàn tay cờ bạc, lại vuột mất con x́ rồi! Tệ thật!” và “Này Nellie, đă mười giờ rôi đấy – đi ngủ nào!” Và rồi như một chiếc máy cô lại chậm chạp bước lên lầu đi ngủ. Hôm nay cô sẽ đi xa: không ai biết, nhưng sẽ như vậy. Cô sẽ bắt chuyến tàu lửa đi London vào buổi tối.
“Ḿnh phải đi xa. Ḿnh sẽ mang ǵ theo nhỉ? Chiếc đầm xanh với ái nơ hoa hồng? C̣n ǵ nữa nhỉ?”
Cô ta khó nhọc bước lên lầu, ngồi xuống, toàn thân cứng đờ như đă chết. Suốt những năm cô phải ngồi như thế, phải nói năng kiểu cách và đă lớn dần trong sự khô khan của khuôn mẫu! Như thể để t́m được một vài phản ứng mănh liệt chống lại điều đó, cô nén ḿnh với một sức mạnh hoăng loạng, cô ném bộ đầm màu xanh vào gói hành lư trước và sau đó là một vài thứ mà cô vừa chợt nhớ lại. Cô buột chặt chiếc túi: nó không quá nặng. Rồi cô đếm tiền của ḿnh hàng tá lần. Tất cả đă ổn rồi! Tất cả đă ổn rồi! Cô sẽ đi xa.
Cô bước xuống cầu thang vào căn pḥng u tối lần cuối. Trong pḥng ăn, ai đó khua những tách trà kêu lách tách, một điều khủng khiếp, thật không thể chịu đựng nổi cái âm thanh đó. Cô không đói: cô sẽ đến London và trước 8 giờ - nếu ăn bây giờ sẽ khiến cô buồn nôn khi đi xe. Chờ đến đó hăy ăn cũng không muộn. Chuyến tàu lửa sẽ khởi hành vào lúc 6:18pm . Cô nh́n nó lần nữa: “Elden 6.13, Olden 6.18, London 7.53”
Cô bắt đầu chơi 1 điệu waltz. Nó thật chậm, âm thanh mơ màng, ta-tum, tum, ta-tum, tum, ta-tum, tum, những nốt nhạc trượt trong sự buồn bă, ủy mị. Căn pḥng hơi tối, cô sợ hăi nh́n những phím đàn, trong từng giai điệu như thể vẫn khuyến khích cô: “Elden 6.13, Olden 6.18”, không thể nhầm lẫn hay quên đi được.
Vừa chơi đàn cô vừa nghĩ: “TV sẽ không bao gờ phát lại bản nhạc này lần nữa. Đây sẽ là không khí của cả căn pḥng. Đây là lần cuối cùng!” Điệu waltz trượt mơ hồ đến đoạn cuối, trong phút chốc cô hoàn toàn thinh lặng, căn pḥng u tối trở nên bí ẩn, không khí của bản nhạc waltz trở nên tĩnh lặng, chết chóc, sau đó, lại là âm thanh những tách trà kêu lách tách và rồi ư nghĩ ấy lại trở về với cô. “Ḿnh sẽ rời khỏi đây!”
Cô đứng dậy và lặng lẽ rời khỏi đó. Những đám cỏ trên đường bộ di chuyển dưới cơn gió buổi tối, âm thanh như của những đôi chân va nhẹ vào nhau. Nhưng ở đó không có âm thanh nào khác, những bước chân của cô nhẹ nhàng, không một ai có thể nghe thấy, khi bước xuống con đường cô đă tự nhủ với ḿnh rằng: “Nó đang diễn ra! Cuối cùng th́ nó cũng đến!”
“Elden 6.13, Olden 6.18”
Cô nên đi Elden hay Olden? Ở ngă 4 đường, cô đứng lại để tự suy nghĩ, nghĩ rằng nếu cô đi đến Elden th́ sẽ không ai biết đến cô, nhưng ở Olden th́ chắc chắn sẽ có ai đó chú ư đến cô. Đi đến Elden, sẽ không có vấn đề ǵ xảy ra nữa. Bây giờ không điều ǵ có ư nghĩa nữa. Cô đang đi, thật tốt quá!.
Ngực cô run lên yếu ớt, với làn hơi ấm và bắt đầu nhịp nhàng theo sự hào hứng gia tăng. Cô cố gắng kiểm tra lại các thứ trong hành lư của ḿnh và chỉ nhớ được ‘chiếc đầm màu xanh với cái nơ hoa hồng’ nó cũng là vật đầu tiên cô gói lại trước khi ném vào giỏ hành lư của ḿnh. Nhưng nó không phải là vấn đề. Cô phải tiết kiệm tiền, tiết kiệm mọi thứ, rồi với suy nghĩ đó cô rơi vào khoảng không tĩnh lặng, sâu thẳm như khi cô ra đi, khi mà cô có hàng trăm cảm xúc lẫn lộn cũng như những thuyết phục chắn chắn. Cô sẽ không bao giờ chơi lại điều waltz một lần nữa, cô đă chơi bài lần cuối, thời gian đó thật khủng khiếp, đơn độc, chậm chạp, những phục tùng cam chịu sẽ kết thúc, tất cả đều sẽ kết thúc.
“Ḿnh sẽ đi xa”
Cô cảm thấy ấm áp, toàn thân ngứa ran với một cái rùng ḿnh khoan khoái giống như cái vuốt ve của một cơn gió mềm mại buổi đêm. Cô không sợ hăi. Thay vào đó là một sự căm phẫn chạm đến cơn thịnh nộ bật tung lên, rồi cô nghĩ: “Sẽ không ai tin được ḿnh đă đi xa. Nhưng đó là sự thật – Cuối cùng ḿnh cũng đă ra đi”
Chiếc túi hành lư của cô mỗi lúc một nặng hơn. Đặt nó xuống băi cỏ và cô ngồi nghỉ trên nó trong phút chốc, có điều ǵ đó giống như tâm trạng của cô khi ngôi trong căn pḥng u tối suốt buổi chiều, và thật vậy, cô bắt đầu xoa những ngón tay đeo găng của ḿnh lên những chỗ lơm của lưng bàn tay. Có một vài điệu waltz trở về với cô… đó chính là cây đàn dương cầm ngớ ngẩn! Mặt đáy G của nó bằng phẳng, luôn luôn bằng phẳng! Thật lố bịch! Cô cố gắng xua tan bằng các h́nh ảnh của một vài cảnh tượng ở London, nhưng nó thật khó khăn và cuối cùng, cô cũng lặp lại câu nói đó “Ḿnh sẽ đi xa” và rồi trong sâu thẳm tâm hồn cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Tại nhà ga có một ngọn đèn đang mở, các tia bức xạ nhiệt vàng vọt chỉ có thể làm tăng thêm sự u ám của nơi đây mà thôi. Tệ hơn nữa, không có ai ở đó, không có ai trong cái không gian lạnh lẽo, u ám này, không có một âm thanh thân thiện nào theo dấu chân cô. Trong không gian tĩnh mịch ấy, tất cả những dấu hiệu chỉ là những biển báo màu đỏ, Trông như thể chúng không bao giờ thay đổi. Nhưng cô không bao giờ ngừng tự nhủ “Ḿnh sẽ đi xa, ḿnh sẽ đi xa – Ḿnh căm ghét tất cả mọi người. Ḿnh phải thay đổi đến khi không c̣n nhận ra được nữa”.
Cô nh́n chiếc tàu lửa một cách kiên nhẫn. Nó thật xa lạ. lần đầu tiên nh́n thấy nó, cô kéo tay áo khoác để xem giờ. Đă gần 6.30 rồi! Cô cảm thấy lạnh. Trên hàng mỗi biển báo đều hiển thị màu đỏ, như chế giễu cô. “6.30, dĩ nhiên rồi, dĩ nhhiên rồi”. Cô cố gắng không quan tâm. “Dĩ nhiên rồi, đă trễ rồi, chuyến tàu đă trễ rồi!” Nhưng sự lạnh buốt, nỗi sợ hăi thật sự, chúng đột nhiên tăng nhanh, cho đến khi cô không c̣n tin vào những lời này nữa…
Những đám mây to lớn, sà xuống thấp hơn, sầu thảm hơn, trôi bồng bềnh trên đầu trông như thể cô đang bước ngược lại con đường. Cơn gió cũng mang nốt nhạc trầm buồn, sâu thẳm. Những điều này chưa bao giờ làm cho cô bận tâm trước đây, tuy nhiên, hôm nay có điều ǵ đó giống như sự báo trước của sự thất bại, nghèo khó và buồn tủi. Mọi ư chí giờ đă tiêu tan, trời đang lạnh và sự mệt mỏi khiến cô rùng ḿnh.
Bước vào căn pḥng tĩnh mịch, tối tăm, cô uể oải ngồi xuống và tự nhủ: “Không phải chỉ có hôm nay. Ḿnh sẽ đi vào một ngày khác. Một ngày nào đó”
Cô lặng thinh. Trong căn pḥng kế bên họ vẫn đang chơi bài, lại là tiếng than thở th́nh ĺnh của cha cô: “Lại vuột mất con ách x́ rồi!” Có ai đó cười vang. Tiếng cha cô lại vọng lại: “Tôi không có bàn tay cờ bạc! Không bao giờ có! Không bao giờ!”
Thật kinh khủng! Cô không thể chịu nổi nữa! Cô phải làm ǵ đó để ngăn nó lại! Thật quá đáng! Cô bắt đầu chơi lại bản nhạc waltz lần nữa, và sự đa cảm, mơ mộng đó đă làm cho cô tiếp tục gào khóc:
“Không phải chỉ có hôm nay” cô tự nhủ ḷng “Ḿnh sẽ ra đi vào một ngày khác”
Liên tục và liên tục cô chơi lại bản nhạc waltz, cuối đầu và gào khóc:
“Một ngày nào đó! Một ngày nào đó!”


góp ư kiến
  góp ư kiến

 
 

 

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 
 
 
Copyright © 2006 EnglishRainbow.com , TodayESL.com & Sinhngu.com All rights reserved
Design by EnglishRainbow.com Group