englishrainbow.com
 
   
   

Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
Truyện cổ tích

Tṛ chơi chữ
Học từ vựng

(search by nick)

 
 

Forum > Dịch theo yêu cầu >> dich ho minh bai nay voi, hoi dai nen moi nguoi giup minh 1 it nha. thank

Bấm vào đây để góp ư kiến

 Post by: tuyencdt4
 member
 ID 16917
 Date: 04/07/2008


dich ho minh bai nay voi, hoi dai nen moi nguoi giup minh 1 it nha. thank
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang    edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
The American people faced the year eighteen-sixty with mixed feelings of hope and fear. They had hope for the future, because they would be electing a new president. But they were fearful that even a new president could not hold the nation together. The states of the south were very close to leaving the Union over the issue of slavery.
  I'm Frank Oliver. Today, Tony Riggs and I tell about the critical election of eighteen-sixty.
  
  After four years as President, James Buchanan decided not to run again. Buchanan was a Democrat. His party, like the nation, was split over slavery. Southern Democrats wanted the party to support slavery. Northern Democrats refused.
  The opposition Republican Party expected to gain votes from dissatisfied Democrats. Republicans had become stronger since the last presidential election in eighteen-fifty-six. They felt their candidate would win in eighteen-sixty.
  
  The Democratic nominating convention opened in April in Charleston, South Carolina. Senator Stephen Douglas of Illinois was the leading candidate. He had the support of a majority of convention delegates. But he did not have the two-thirds majority needed to win the nomination.
  Many southern Democrats did not like Stephen Douglas. Some did not trust him. Others did not accept his policies on slavery. Douglas did not oppose slavery or the spread of slavery. However, he said no federal law could make slavery legal in a territory where the people did not want it. This was his policy of 'Popular Sovereignty.'
  
  The southern Democrats who opposed Stephen Douglas were led by William Yancey of Alabama. Yancey wanted to get a pro-slavery statement into the party's platform. He was sure Douglas would not accept the nomination based on such a platform.
  If Yancey failed to get the statement he wanted, he would take southern Democrats out of the convention……and out of the party.
  The Committee on Resolutions considered three platforms. One platform declared that the people of a territory had the right to decide if slavery would be legal or illegal. The second declared that the Supreme Court had that right. And the third declared that no one did —— that slavery was legal everywhere.
  

  William Yancey spoke to the convention in support of the pro-slavery platform. He said pro-slavery Democrats did not want to destroy the Union. But he said someone had to make clear to anti-slavery Democrats that the Union would be dissolved if the constitutional rights of slave owners were not honored.
  Yancey spoke of the danger of a great slave rebellion. He described it as a sleeping volcano that threatened the lives, property, and honor of the people of the south. He said the actions of the north might cause that volcano to explode.
  Another convention delegate answered Yancey's speech. He said northern Democrats were tired of defending the interests of the south. "Now," he said, "Yancey tells us we must agree that slavery is right. He orders us to hide our faces and eat dirt. Gentlemen of the south," he said, "you mistake us. We will not do it!"
  
  In this atmosphere of tension, it was clear that a pro-slavery platform would not be approved. The Alabama delegationc announced that, therefore, it must withdraw. The delegations from the other six states of the deep south —— Arkansas, Florida, Georgia, Louisiana, Mississippi and Texas —— did the same.
  Those fifty men organized their own convention. They approved a pro-slavery platform, but did not nominate anyone for president. They agreed to meet again a few weeks later in Richmond, Virginia.
  The northern Democrats postponed their nomination, too. They agreed to meet again in Baltimore, Maryland.
  

  The Republican Party held its presidential nominating convention in Chicago, Illinois. There was no question who was the leading candidate. He was the best-known Republican in the country at that time: Senator William Seward of New York.
  The Republican platform seemed to contain something for everyone.
  For those opposed to slavery, the platform rejected the idea that slave owners had a constitutional right to take slaves into new territories. For foreign-born Americans, it supported their right to full citizenship. For manufacturers, it proposed a new tax on imports to protect American industry. And for those in the northwest, it called for free land for settlers, and federal aid to build roads and canals.
  Delegates approved the platform with loud cheers. They would return the next day to nominate their candidate for president.
  
  William Seward was sure he would win the nomination. If not on the first vote, he thought, then on the second. But there was some opposition to Seward. And his campaign organization failed to see its strength.
  The candidate of the opposition was Abraham Lincoln.
  The Republican convention voted three times. Lincoln gained support on each ballot. But neither he nor Seward received enough votes for the nomination. Then, before a fourth vote could be taken, a delegate from Ohio asked to speak. The big room became silent. "Mr. Chairman," he said, "I rise to announce the change of four votes of Ohio to Mr. Lincoln."
  That was enough to give Abraham Lincoln the Republican nomination for president.
  
  One month later, the Democrats re-opened their nominating convention. Most of the southern Democrats who walked out of the first meeting came back. Many of their seats at the convention had been given to new delegates. So a new dispute arose over which delegates had the right to be there.
  A compromise plan split the seats between old and new delegates. But most of the southerners rejected it. One by one, a majority of each southern delegation walked out. The remaining Democrats then voted for a candidate. They chose Stephen Douglas.
  Southern Democrats nominated their own candidate, John Breckinridge of Kentucky. And a group called the Constitutional Union Party nominated John Bell.
  
  The election campaign opened in the summer of eighteen-sixty. Lincoln was not well-known. So the Republican Party published many books and pamphlets about him. They told the story of a poor farm boy who educated himself and, through hard work and honesty, had become a candidate for president.
  Lincoln's supporters organized a loud and colorful campaign, complete with marching bands and signs. Lincoln himself was silent. He said, "It has been my decision since becoming a candidate to make no speeches. I am here only to see you and to let you see me."
  In fact, it was Lincoln's assistants who had advised him to say nothing. They believed he had said enough in the past to make clear his position on the important issues.
  
  Stephen Douglas, on the other hand, campaigned very hard. His health was poor. And he had trouble getting money. But that did not stop him from speaking in almost every state.
  Within a few weeks, however, Douglas recognized that he had no real hope of winning. His position on slavery had cost him all support in the south.
  Douglas believed that, of the other candidates, Abraham Lincoln had the best chance of winning the presidential election. He also believed pro-slavery extremists would use Lincoln's election as an excuse to take southern states out of the Union. So he turned his efforts to a campaign for the Union itself.
  He said, "The election of a man to the presidency by the American people, under the Constitution, is no reason for any attempt to dissolve this glorious nation."


góp ư kiến
 Reply: nonamed
 member
 REF: 98248
 Date: 04/08/2008


  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  edit - sua bai, thay doi   post reply - goy y kien, dang bai
I"m a new. Nice to meet everyone.

I red your issue. It's good in contents, but too long. so i'm sorry to tell u I have not enough time to translate for u.
hi hi hi


 
 Reply: tuyencdt4
 member
 REF: 98299
 Date: 04/17/2008


  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  edit - sua bai, thay doi   post reply - goy y kien, dang bai
bạn nào có file MP3 của bài nghe này có thể cho ḿnh không? ḿnh cảm ơn nhiều lắm
mechanic.hut@yahoo.com


 
 Reply: tuyencdt4
 member
 REF: 98317
 Date: 04/22/2008


  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  edit - sua bai, thay doi   post reply - goy y kien, dang bai
ḿnh tạm dịch thế này nha. các bạn sửa giúp ḿnh và dịch nốt nhưng câu c̣n thiếu nha. thank so much
Người mỹ đă đối mặt với năm 1860 với sự xáo trộn của những cảm giác hy vọng và sợ hăi. Họ có hy vọng cho tương lai, v́ họ sẽ bầu một tổng thống mới. Nhưng họ vẫn sợ hăi kể cả khi có một tổng thống mới không thể giữ cho đất nước đoàn kết lại. the states of the south were very close to leaving the Union over the issue of slavery.

Sau 4 năm làm tổng thống, James Buchanan quyết định không ra ứng cử lại. Buchanan là một người dân chủ. Đảng của ông cũng như đất nước không muốn chia rẽ chế độ nô lệ. Những người dân chủ miền Nam muốn đảng này ủng hộ chế độ nô lệ. Những người dân chủ miền Bắc th́ phản đối.

Những người chống đối đảng dân chủ hy vọng dành được phiếu bầu từ những người dân chủ bất măn.( the opposition Republican party expected to gain votes from dissatified Democrats.) Đảng dân chủ trở nên lớn mạnh hơn kể từ cuộc bầu cử tổng thống lần trước vào năm 1856. Họ nhận thấy ứng cử viên của ḿnh có thể giành chiến thắng vào năm 1860.

Hội nghị bổ nhiệm của những người dân chủ đă mở ở April ở Charleston, bắc Carolina. Thượng nghị sĩ của Ilinois là ứng cử viên đứng đầu. ông được sự ủng hộ của phần lớn các đại biểu trong hội nghị. Nhưng ông lại không đủ 2/3 số phiếu cần thiết để thắng cử.
Nhiều người dân chủ ở miền Nam lại không thích Stephen Douglas. Một số không tin tưởng ông. Một số khác th́ không chấp nhận chính sách của ông về chế độ nô lệ. Douglas không chống đối hoặc truyền bá chế độ nô lệ. Tuy nhiên, ông nói không luật nào của liên bang có thể làm chế độ nô lệ hợp pháp trên một vùng lănh thổ nơi người ta không muốn điều đó. This was his policy of 'Popular Sovereignty.'
William Yancey dẫn đầu những người dân chủ miền Nam, những người chống đối Stephen Douglas. Yancey muốn đưa lời tuyên bố ủng hộ chế độ nô lệ vào cương lĩnh của đảng. Ông chắc chắn rằng Douglas không chấp nhận cuộc bổ nhiệm dựa trên một cương lĩnh.

Nếu Yancey không đưa được lời tuyên bố đó như ḿnh muốn. Ông sẽ đưa những người dân chủ miền Nam ra khỏi hội nghị và rút khỏi đảng.

The committee on Resolutions considered three platforms. Một cương lĩnh tuyên bố rằng những người ở một vùng lănh thổ có quyền quyết định có chế độ nô lệ hợp pháp hay không hợp pháp. Cương lĩnh thứ 2 tuyên bố ṭa án tối cao có quyền đó. Và cương lĩnh thứ 3 tuyên bố rằng không ai làm cho chế độ nô lệ hợp pháp ở mọi nơi.

William Yancey nói trước hội nghị về việc đồng ư với cương lĩnh về chế độ nô lệ. Ông nói những người dân chủ ủng hộ chế độ nô lệ không muốn liên bang bị phá hủy. Nhưng ông nói một số người phải làm cho những người dân chủ phản đối chế độ nô lệ hiểu rơ rằng Liên Bang không thể giải tán nếu quyền hiến pháp của những chủ nô không được tôn trọng.

Yancey nói tới sự nguy hiểm của cuộc nổi dạy mạnh mẽ của những người nô lệ. Ông miêu tả nó như một núi lửa đang ngủ, nó đe dọa cuộc sống của cải và danh tiếng của những người miền Nam. Ông nói những tác động của miền Bắc có thể làm cho nó phát nổ.

Một đại biểu khác của hội nghị trả lời bài phát biểu của Yancey. Ông nói những người dân chủ miền bắc đă chán với việc bảo vệ quyền lợi của những người miền Nam. " bây giờ ", "ông nói, " Yancey nói chúng ta phải đồng ư với chế độ nô lệ là đúng đắn. Ông ta ra lệnh cho chúng ta che dấu bộ mặt của ḿnh và những hành động bẩn thỉu. Hỡi các quư ngài ở miền Nam, "ông nói, "các bạn đă hiểu lầm chúng tôi. Chúng tôi sẽ không làm nhưng việc đó !"

Trong bầu không khí căng thẳng ấy, rơ ràng một cương lĩnh ủng hộ chế độ nô lệ không thể thông qua. Cho nên, Đoàn đại biểu đến từ Alabama báo rằng họ phải rut khỏi hội nghị. Những đoàn đại biểu đến từ 6 bang khác ở sâu xuống phía Nam đó là : Arkansas, Florida, Georgia, Louisiana, Mississippi và Texas cũng làm như vậy.

50 người tự tổ chức hội nghị cho ḿnh. Họ thông qua một cương lĩnh ủng hộ chế độ nô lệ, nhưng không bổ nhiệm ai cho cương vị tổng thống. Họ đồng ư gặp lại vài tuần sau đó ở Richmond, Virginia.

Những người dân chủ miền bắc cũng đă tŕ hoăn cuộc bổ nhiệm của họ. Họ đồng ư gặp lại ở Baltimore, Maryland.
Đảng dân chủ đă tổ chức hội nghị bổ nhiệm tổng thống ở Chicago, ILLinois. Không nghi ngờ ǵ về việc ai là ứng cử viên đứng đầu. Hiện tại Ông là người nổi tiếng nhất của nước Mỹ: Thượng nghị sĩ William Seward của New York.

Cương lĩnh của đảng dân chủ dường như thỏa măn mong muốn của mỗi người ở một mức độ nhất định.

Với những người phản đối chế độ nô lệ, cương lĩnh này bác bỏ ư kiến rằng những người chủ nô có quyền hợp pháp đưa nô lệ đến những vùng đất mới. Với những người nước ngoài sinh ra ở Mỹ, họ ủng hộ những quyền công dân đầy đủ của ḿnh. Với những nhà sản xuất, họ yêu cầu một loại thuế mới nhằm bảo vệ nền công nghiệp nước Mỹ. Và với những người Tây Bắc, họ yêu cầu đất miễn phí để định cư, và kêu gọi cứu trợ của liên bang để xây dựng đường xá và các kênh đào.


 
  góp ư kiến

 
 

 

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 
 
 
Copyright © 2006 EnglishRainbow.com , TodayESL.com & Sinhngu.com All rights reserved
Design by EnglishRainbow.com Group