Post
by:
candytoojolie
member
ID 16059
Date: 09/18/2007
|
Cái Đẹp
Cái đẹp
Ngôn ngữ - tự nó đă là văn hóa, và văn hóa chính là điều cốt lơi của cái đẹp mà con người ta cảm nhận được trong cuộc đời. Do vậy mà khi nói đến cái đẹp, người ta không chỉ nói đến số đo mấy ṿng hay cao bao nhiêu, gương mặt khả ái thế nào, mà người ta thường lồng vào câu hỏi “người đó có văn hóa hay không?” Đó mới là điều chủ yếu. Một cô gái xinh như người mẫu, một chàng thanh niên điển trai con nhà giàu, cả hai cũng đă tốt nghiệp đại học, vậy th́ đă là mẫu người lư tưởng chưa? Tôi đă thử hỏi một bạn trẻ như thế th́ bạn trẻ ấy trả lời rằng không, v́ anh ta biết hai mẫu người tôi nói ở trên có lối ăn nói cộc lốc và chữ viết như “mèo cào”, kết quả của những tháng ngày chát chít a dua theo bạn bè trên mạng chứng tỏ cho mọi người ta đây cũng là kẻ sành điệu, cũng biết wé, wá, bít, iu nh́u lém đóa… cùng vô vàn các ngôn từ phá cách mà không ít người cho rằng có vậy mới hợp thời, có vậy mới đúng là dân sành điệu! Tôi cũng đă chứng kiến hai bạn trẻ ngồi gần bên tôi trong pḥng net đang cố học lối viết lập dị kia. Vừa mang phone speaker vừa chát chít, gơ từng chữ một. “sao mày lại ghi bằng biết? bỏ mẹ nó chữ ê đi mới đúng chớ, đồ ngu!”, “Cái thằng này hâm rồi, giờ này mà c̣n xài chữ quá, wé mới đúng chứ!”. Đấy, sành điệu là thế đấy! Khủng khiếp chưa?
Thế rồi những kẻ đó lại mang ngôn từ méo mó ấy loan truyền khắp cư dân trên mạng, ngày này sang ngày khác, ngồi hằng giờ tán gẫu tán cuội với hằng loạt chuyện vô bổ trên đời, tạo nên một hiện tượng khá là nguy hiểm cho việc h́nh thành văn hóa, h́nh thành nhân cách, tức là giữ lấy cái đẹp cho mỗi con người. Một điều đáng lo nữa là không ít các bạn trẻ có học, có địa vị cũng lao vào cuộc chơi ngôn ngữ lập dị này lúc nào không hay, có vẻ như là mốt thời trang vậy, vô h́nh chung họ đồng hóa ḿnh, làm cho cái đẹp vốn có trong con người họ bị suy giảm đi lúc nào không hay. Thật vô cùng đáng tiếc.
Tôi viết những ḍng này không v́ mục đích đả phá, v́ có muốn “đả” cũng không nổi. Xă hội ngày nay đă tạo nên những con người như thế, th́ dù có tài thánh đi nữa cũng không lay chuyển được. Chúng ta thử nghĩ xem, mỗi năm có hơn nửa triệu thanh niên thiếu nữ rớt đại học, vào đời với tấm bằng tú tài dỏm, tấm bằng “ưu ái” của ngành giáo dục chúng ta để họ làm được ǵ nhỉ? Để họ đi lang thang, hết ngồi quán cà phê rồi vào pḥng net, để họ ăn rồi nhuộm hết màu tóc này đến màu tóc khác, sắm cái quần xệ này đến cái quần thụng khác, bám vào sự lao khổ của cha mẹ mà không hề biết cảm thông, khi hết tiền tiêu xài th́ chỉ có nước đi làm bậy thôi. Điều này một phần lỗi là do họ, nhưng phần lỗi khác lớn hơn là do chính xă hội đă dung túng, mà không tạo cho họ nhận biết khả năng thực của ḿnh để sống cho ra con người, để nhận biết văn hóa là ǵ? cái đẹp là ǵ?
Xin gióng lên một tiếng chuông gởi các bạn trẻ. Cái đẹp rất đáng quư. Biết giữ lấy cái đẹp c̣n quư hơn. Vậy th́ xin hăy đừng đánh mất nó bằng những ngôn từ vô bổ và quái dị, nó sẽ trở thành thói quen. Và vô phúc cho ai trong cuộc đời bị những thói quen ấy ám ảnh và hành hạ. Đừng như thế nữa nhé! Các bạn nhỉ! Dừng lại đi! Dừng lại ngay đi và rũ bỏ nó ngay đi! Hăy để cái đẹp trong con người bạn bừng lên những điều cao cả như chính bạn đă có, và cũng để cho mọi người chung quanh trân trọng nét đẹp ấy của bạn. Phải không nào?
Sưu Tầm
góp
ư kiến
|