Post
by:
hoaiphuong1983
member
ID 14356
Date: 01/06/2007
|
Thế giới không có anh!
Khi viết những ḍng này, quá khứ lại hiện về trong tôi rơ ràng hơn. Những kỉ niệm hạnh phúc ngày nào giờ làm tim tôi đau đớn.
Những ngày c̣n là học sinh trung học, trái tim tôi bắt đầu xao xuyến trước một người con trai. T́nh cảm của tuổi học tṛ có cái ǵ đó e ấp và trẻ thơ. Anh ấy cũng rất mến tôi. Nhưng chưa bao giờ chúng tôi dám gọi tên t́nh cảm ấy của ḿnh là "t́nh yêu''.
Tôi thường làm trái với những t́nh cảm thật trong ḷng ḿnh. C̣n anh luôn đằm thắm và nồng nàn. Thi thoảng, tôi thấy ḿnh thật "ác" khi bắt gặp ánh mắt buồn của anh. Ba năm cấp 3 trôi qua, rồi 2 năm đầu đại học, tôi luôn từ chối t́nh cảm của anh, mặc dù trái tim tôi luôn hướng về anh.
Tuy không nhận lời yêu nhưng tôi luôn âm thầm dơi theo những bước đi của anh. Tôi nh́n thấy anh vấp ngă, tôi nh́n thấy anh yếu đuối. Nhưng tôi đă không đến bên anh với tư cách là một người yêu như anh mong đợi. Chỉ v́ với một lư do thôi, một lư do mà cho đến bây giờ tôi vẫn luôn giận ḿnh v́ nó.
Tôi cứ nghĩ rằng, anh học ở Hà Nội, rồi anh sẽ làm việc ở đó, c̣n tôi học ở Huế, v́ vậy rồi tôi cũng sẽ làm việc ở Huế. Chúng tôi yêu nhau th́ cũng đâu có đến được với nhau, như vậy chỉ gây thêm đau khổ cho nhau mà thôi. Tôi là một người con gái nghiêm túc. Tôi không muốn chỉ biết yêu mà không nghĩ ǵ tới tương lai.
Thế nhưng, sau những đấu tranh, sau những lo lắng t́nh yêu sẽ tan vỡ, trước t́nh yêu thủy chung và nồng nàn của anh, tôi đă nhận lời yêu sau 5 năm anh yêu tôi...Đó là một buổi chiều nắng vàng trên nền biển xanh. Anh và tôi cùng hét lên với biển rằng chúng tôi sẽ măi thuộc về nhau...
Lúc yêu nhau rồi, tôi mới nói với anh những lo lắng của tôi. Anh đă cốc nhẹ vào trán tôi: Em thật ngốc, anh sẽ vào Huế với em. Anh là dân giao thông mà, nay đây mai đó nhưng sẽ luôn trở về nơi nào có em.
Chúng tôi yêu nhau thật nhiều như sợ ngày mai sẽ mất nhau. Lúc nào gặp tôi, đối với anh cũng là một ngày mới. Chúng tôi đă cùng nhau mơ về một ngôi nhà hạnh phúc, mơ về những đứa trẻ nhỏ. Mơ về những ngày anh đi làm xa trở về, tôi sẽ đón anh với căn pḥng ngập nến và hoa.
Thế nhưng, hạnh phúc bao giờ cũng thật mong manh. Kể từ buổi chiều nắng trên biển ấy đến ngày tôi vĩnh viễn mất anh chỉ là 1 năm 3 tháng. Một tai nạn đă vĩnh viễn cướp anh ra khỏi cuộc đời tôi. Anh ra đi mang theo t́nh yêu vô biên của tôi. Mang theo niềm tin, hạnh phúc, nụ cười của tôi. Tôi vỡ ̣a, đau hơn tất cả mọi nỗi đau. Anh đi rồi, tôi thấy ḿnh bị bỏ rơi và vứt lại giữa cuộc đời quá khắc nghiệt này.
T́nh yêu cuộc sống của tôi đă ra đi cùng anh. Tôi sống mà như đang chết. Chỉ tiếc là tôi không thể theo anh.
Khi ngồi viết những ḍng này, tôi và anh đă xa nhau gần hai năm. Mọi người đă ít nhắc về anh trước mặt tôi. Cũng đă rất nhiều người không c̣n muốn nh́n thấy tôi khóc và nghe tôi sẻ chia nữa...
Tôi thực sự đơn độc trong thế giới không có anh. Có nhiều lúc tôi cũng muốn thoát ra khỏi nỗi đau, tôi muốn được cười một nụ cươi thật tươi như những người khác. Thế nhưng tôi vẫn không làm được. Tôi vẫn luôn đắm ch́m trong những giấc mơ về anh, vẫn tự an ủi ḿnh rằng rồi anh sẽ trở về. Bởi ngày đó, anh đă hứa rằng "sẽ luôn trở về nơi nào có em".
góp
ư kiến
|