Post
by:
hajimemashite
member
ID 15914
Date: 08/24/2007
|
MESSAGES !!!
The memory of small handphone seems to have no enough empty place for saving your messages.
Every morning, you awaken me with a message “Wake up already, lazy cat?”. I reply irritably with a short dry sentence:”You are really hateful”.
Afternoon, animated sounds ring and are attached with a reminder: “Have lunch now!”. I mumble angrily because you consider me as a child.
Evening, when I begin to fall asleep, you awake me with a wish which must come earlier: “Sleep well, kitten!”.
Day after day, messages come and go, they repeat regularly as a refrain. They make me to feel bored.
Up to one day … small handphone lies noiselessly without a call or a message. I begin to feel uncomfortable. I feel missing some thing, it’s unclear. I’m alone. I’m waiting … Suddenly it rings. My heart is sobbing, it palpitates and … a message appears: “I miss you, kitten!”. “You are really hateful!”, I still throw an eternal message to you as a habit. But then I see my cheek is hot, my hot tears want to overflow …
I cry, you know! How can I change it into messages to send to you? How can I say all what I want to say? I just feel only one thing: I miss you too!
VIETNAMESE:
NHỮNG DÒNG TIN NHẮN
Bộ nhớ của chiếc điện thoại nhỏ xíu dường như không còn đủ chỗ để lưu những dòng tin nhắn mà Ngươi gửi cho Ta.
Mỗi buổi sáng, Ngươi đánh thức Ta bằng những câu đại loại như: “Đã dậy chưa mèo lười?”. Ta cáu gắt trả lại một câu gọn lỏn, khô khốc: “Đồ đáng ghét!”.
Buổi trưa, những âm thanh rộn ràng vang lên kèm theo lời nhắc nhở: “Ăn cơm đi ngươi!”. Ta lẩm bẩm tức tối vì Ngươi xem Ta như con nít.
Buổi tối khi Ta bắt đầu thiu thiu ngủ thì Ngươi lại dựng ta dậy bằng một lời chúc đáng lẽ ra phải đến sớm hơn: “Ngủ ngon nhé mèo con!”.
Thế là ngày nào cũng như ngày nào, những dòng tin nhắn ấy cứ đến rồi đi, lặp lại đều đặn giống như một điệp khúc, nó khiến Ta chán!
Cho đến một hôm … chiếc điện thoại bé nhỏ nằm im lìm, không hề có một cuộc gọi hay một dòng tin nhắn nào. Ta bắt đầu cảm thấy khó chịu. Ta thấy thiếu một cái gì đó không rõ, Ta cô đơn, Ta chờ đợi … Bỗng nó rung lên, tim ta thổn thức, hồi hộp và … một dòng tin nhắn: “Ta nhớ Ngươi, mèo con à!”. “Đồ đáng ghét!”. Ta vẫn ném cho Ngươi dòng tin nhắn muôn thuở ấy như thói quen nhưng sau đó Ta thấy má mình nóng ran, những dòng nước mắt chực trào, nóng hổi …
Ta khóc, Ngươi à! Làm sao Ta có thể biến nó thành những dòng tin nhắn đến với Ngươi, làm sao Ta có thể nói hết những gì Ta muốn nói bây giờ? Ta chỉ cảm nhận duy nhất một điều: Ta cũng nhớ Ngươi!
góp
ý kiến
|