englishrainbow.com
 
   
   

Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ý mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ý

 
Truyện cổ tích

Trò chơi chữ
Học từ vựng

(search by nick)

 
 

Forum > Văn viết tiếng Anh >> giup minh dich bai nay voi minh dang can gap lam ...... cam on nhieu nhe

Bấm vào đây để góp ý kiến

 Post by: hatrangvt1984
 member
 ID 17486
 Date: 04/19/2009


giup minh dich bai nay voi minh dang can gap lam ...... cam on nhieu nhe
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang    edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
John Blanchard studied the people in the station. He was looking for a girl whose heart he loved, but whose face he had never seen.
Blanchard first became interested in Hollis Maynell whenhe found a book in a Florida library. The handwritten notes on the pages fascinated him. They showed a thoughtful personality and a sharp mind. A name was written in the front of the book: Miss Hollis Maynell. She lived in New York City.
Blanchard wrote to Hollis Maynell for over a year, and slowly a friendship developed into something more. Blanchard asked for a photograph, but Maynell refused. She felt that if he really cared, it would not matter what the looked like. Finally she agreed to a meeting; 7:00 p.m at Grand Central Station in New York. “ You’ll recognize me”, she wrote, “ by the rose I’ll wear on my coat”. Now Blanchard was there, waiting for the woman he knew he loved.
Suddenly Blanchard saw a young woman coming through the crowd. Her figure was tall and slim. Her blonde hair lay back in curls from her delicate ears; her eyes were as blue as flowers. In her pale green suit she was like the springtime come alive. Blanchard moved towards her automatically. He didn’t notice that she was not wearing a rose.
Then he saw Hollis Maynell. She was standing behind the girl. A woman past 40, she had gray hair and a pale, round face under an old hat. Her gray eyes had a warm and kind look.
Blanchard hesitated for a moment. Then he hid his disapointment and spoke to the older woman. “ I’m John Blanchard, and you must be Miss Maynell. I am so glad you could meet me. May I take you to dinner?”.
The older woman smiled “ I don’t know what this is about, son”, she answered, “ but that young lady in the green coat asked me to wear this rose. And she said that if you asked me out to dinner, I should tell you that she is waiting for you in the restaurant across the street”.




góp ý kiến
 Reply: shmilyah
 member
 REF: 99334
 Date: 04/22/2009


  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  edit - sua bai, thay doi   post reply - goy y kien, dang bai
J ngắm nhìn dòng người hối hả bước vào Nhà Ga

Anh đang tìm kiếm một cô gái mình rất thân quen mà chưa hề biết mặt.

Anh biết cô cách đây mười ba tháng trong một thư viện Florida. Khi lấy một quyển sách trên kệ xuống anh không khỏi tò mò, không phải vì nội dung của quyển sách, mà là vì những dòng ghi chú bằng bút chì bên lề sách, những dòng chữ phản ánh một con người với nội tâm sâu sắc, tinh tế. Anh tìm thấy tên của người mượn sách trước anh ở mặt trước quyển sách, cô Hollis Maynell.
cô ấy sống ở thành phố Newyork .B đã viết thư cho H khoảng hơn một năm và tình bạn của họ tiến triển thành một thứ gì đó hơn thế. Blanchard muốn có một tấm ảnh nhưng cô gái từ chối. Cô cho rằng nếu anh thực sự yêu cô thì việc cô trông như thế nào đâu có quan trọng.
\cuối cùng cô ấy đồng ý gặp mặt- 7giờ tối tại Nhà Ga Trung Tâm ở New York. “Anh sẽ nhận ra em thôi,” cô gái viết, “em sẽ cài một bông hồng đỏ nơi cổ áo”. Đúng 7 giờ tối anh đã có mặt nơi nhà ga và dõi mắt tìm kiếm người con gái anh yêu nhưng chưa lần gặp mặt.

bỗng nhiên J nhìn thấymột người phụ nữ trẻ tiến về phía anh dáng người thanh mảnh. Mái tóc vàng óng uốn lọn ôm lấy đôi tai nhỏ nhắn; đôi mắt xanh trong như cánh hoa, đôi môi và chiếc cằm đằm thắm, trong chiếc áo khoác màu xanh nhạt cô rạng ngời, tươi tắn như mùa xuân đang về.J bắt đầu tiến về phía cô và hoàn toàn không nhận ra rằng cô không hoa hồng. Khi tôi bước đến, một nụ cười đầy vẻ khiêu khích trên môi, cô thì thầm: “Anh sẽ đi cùng với em chứ?”.

Hoàn toàn không thể cưỡng lại, J bước gần hơn về phía cô, bất chợt J nhìn thấy Hollis Maynell. Cô đứng ngay phía sau cô gái này. Một phụ nữ đã ngoài 40, mái tóc hoa râm bới gọn bên dưới chiếc nón đã sờn.

anh ấy cảm thấy một sự thất vọng và chua xót trong lòng khi nói rằng:

“Tôi là John Blanchard, và cô hẳn là Maynell. Tôi rất vui vì cô đến gặp tôi, tôi mời cô ăn tối nhé?”.

Gương mặt người phụ nữ giãn ra với nụ cười rộng lượng: “Ta cũng không biết chuyện là thế nào nữa con trai ạ,” cô ta trả lời, “nhưng có một cô gái trẻ mặc áo xanh đã đi ngang qua đây, cô ấy xin ta hãy cài bông hoa này lên cổ áo, và nói rằng nếu con đến mời ta đi ăn tối, ta sẽ cho con hay rằng cô ấy đang đợi con ở nhà hàng lớn ngay góc đường.


 
 Reply: duyhan
 member
 REF: 100360
 Date: 11/19/2010


  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  edit - sua bai, thay doi   post reply - goy y kien, dang bai
J nhìn theo dòng người ở sân ga. Anh đang tìm bóng dáng người con gái mà trái tim anh đã thầm yêu trộm nhớ nhưng giây phút gặp mặt ấy vẫn chưa xảy đến.
Blanchard mến Hillis Maynell ngay lần đầu khi anh xem 1 cuốn sách tại thư viện Florida. Những dòng chữ viết tay trên trang giấy làm J chú ý. Từng con chữ in đậm suy nghĩ cá nhân và 1 trí tuệ sắc sảo. Phía trước cuốn sách ấy có viết tên của 1 ngưới con gái: Hollis Maynell. Cô gái ấy sống ở thành phố Newyork.
Blanchard đã gửi những lá thư của mình cho Maynell trong suốt hơn một năm và cứ thế tình bạn ban đầu đã lớn dần lên thành một thứ tình cảm đặc biệt.
Blanchard đã hỏi xin 1 vài tấm ảnh của H nhưng đều bị cô từ chối. H nghĩ rằng nếu thực sự J quan tâm đến cô thì việc ccoo trông thế nào cũng đâu có quan trọng. Nhưng rồi cô cung đồng ý gặp J. 7 giờ tối tại nhà ga trung tâm Grand ở Newyork." Anh sẽ nhận ra được em thôi, em sẽ cài một bông hồng trên áo khoác."
Blanchard liền tới đó và chờ đợi người con gái mà anh biết trái tim anh đã trao tron tình yêu.
Bỗng nhiên Blanchard thấy một người con gái trẻ dánh cao . mảnh khảnh bước ra từ trong đám đông. Mái tóc vàng óng uốn lọn ôm lấy đôi tai nhỏ xinh. Đôi mắt xanh trong như hoa.Với chiếc váy màu xanh nhạt trông người con gái ấy xinh tươi như sắc xuân.
Blanchard tiến lại gần cô gái một cách tự nhiên mà không đẻ ý rắng trên người cô không có cài một bông hồng nào. Nhưng rồi anh thấy H. Cô đi ngay sau cô gái trẻ. Đó là một phụ nữ trạc ngoài 40 với mái tóc hoa râm, nhợt nhạt, khuôn mạt trón đầy phúc hậu đội một chiếc mũ đã phai màu.Đôi mắt nâu và cái nhìn đầy sự trìu mến, rộng lượng.
B ngần ngừ một lát, Anh hơi thất vong nói với người phụ nữ lớn tuổi: " Tôi là J còn cô chắc hẳn là M. Rất vui vì cô đã đến gặp tôi, Chúng ta cùng ăn bũa tối với nhau được không?"
Người phụ nữ mỉm cười:" Ta không biết chuyện này là sao nữa con trai ạ.nhưng thiếu nữ trong chiếc áo choàng xanh kia bảo ta mang bông hồng này và dặn ta nếu con mời ta ăn tối thì nhờ ta nói với con rằng cô ấy đang đợi con phía bên kia đường đấy"


 
  góp ý kiến

 
 

 

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đã đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ý kiến

 
 
 
 
Copyright © 2006 EnglishRainbow.com , TodayESL.com & Sinhngu.com All rights reserved
Design by EnglishRainbow.com Group